Full Set Phật Thích CA cùng các chú tiểu Cầm Kỳ tọa đế Tài Lộc Phát Có thờ có thiêng có kiêng có lành (Hình Thật - Video Thật Shop tự Làm ) Dùng trang trí , hoặc làm quà tặng vô cùng
Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế Chương 37. Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế. Ngày một tháng sáu Tết thiếu nhi, mọi việc đại cát, là ngày lành. Buổi sáng 8 giờ rưỡi, Lương Đạo dẫn dắt đoàn phim《 Chước Tâm 》, biên kịch, diễn viên chính cùng với tất cả nhân viên trong đoàn, tiến
Bàn tay anh xoa xoa nơi eo cô, Kỷ Vi theo bản năng hóp bụng lại, giây tiếp theo cả người bị anh lật qua, Lâm Trứ nhổm người hơi đè cô. Kỷ Vi hoàn toàn không có cách nào giả vờ ngủ, cô mở choàng mắt ra. Tay anh chống ở đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: "Chưa ngủ sao?" Kỷ Vi chớp chớp mắt, tỏ vẻ chính mình chưa ngủ. "Vậy hôn một cái."
Truyện Tiên Nữ Giang Đậu Hồng của tác giả Ảnh Chiếu - Chương 59: Ngoại truyện 4: Tễ Lam. Đọc truyện online. Ta nhớ tiểu tiên nữ của ta. Ta nhớ ánh mắt của nàng, nhớ mái tóc của nàng, nhớ nụ cười của nàng, nhớ bộ hồng y rực rỡ của nàng. Đế quân Ma giới
BaMy Shoes - Tủ Giày Tuổi TrẻDép nữ Thắt Nơ da mềm CHIBAMY đế bánh mì siêu nhẹ cao 3cm, Dép thời trang nữ phong cách tiểu thư 2022THÔNG TIN SẢN PHẨM️ Dép quai ngang thắt nơ của ChiBaMy Shoes chất d
Vay Tiền Nhanh Ggads. Vì đi học sớm, khi Kỷ Vi đến lớp thì bạn học vẫn chưa nhiều, nhưng cô bạn cùng bàn thì đã có mặt, hai bạn học nữ ngồi bàn trên cũng đang xem tạp chí, thấy Kỷ Vi tới, các cô gái đều chào hỏi, sau đó lại quay về vấn đề đang bàn Vi tính cách vẫn còn chút nhút nhát, bởi vì cô lớn lên ở quê nên những đề tài mà nữ sinh trên thành phố thảo luận cô không hiểu nhiều lắm, cho nên thường ngày cùng bạn bè cũng không có nhiều đề tài để nói. Bài tập tối hôm qua cô vẫn làm chưa xong, mở sách bài tập ra, quay sang hỏi cô bạn Liêu Mân cùng bàn "Cho mình mượn bài tập toán được không?" Liêu Mân cười một cái, bỏ quyến tạp chí xuống, lấy từ trong hộc bàn ra quyển bài tập toán, đưa cho Kỷ Vi, Kỷ Vi nhận lấy nói cảm ơn, ánh mắt đảo qua bìa tạp chí mà cô bạn mới đặt lên bàn. Ảnh bìa chính là Lâm Trứ. Anh mặc một chiếc áo sơmi màu xanh biển, ngồi ở trên ghế, cổ áo hơi mở rộng, thần sắc lạnh nhạt, cấm dục mà gợi cảm. "Cậu thích anh ấy không?" Liêu Mân nhích sát vào Kỷ Vi cười hỏi, tim Kỷ Vi đập nhanh một nhịp, cô 'ừm' một tiếng mơ hồ không rõ, không biết là có thích anh hay không. Nhưng chính bộ dạng mơ hồ này lại chọc cười Liêu Mân, cô bạn nói "Mình cũng thích anh ấy, toàn bộ nữ sinh trường chúng ta cũng thích đó, tụi mình đều là fans cứng của ảnh không đó...." "À, ừa." Kỷ Vi lại đánh mắt liếc nhìn người đàn ông trên bìa tạp chí thêm một cái, cảm thấy anh mặc áo màu xanh cũng không tồi. "Tiểu Vi Vi, nghỉ hè chúng ta đi thăm ban không?" Liêu Mân thật sự thích cô bạn ngồi cùng bàn này, lớn lên xinh đẹp thì không nói, tính cách mềm mại, quan trọng nhất là trên người bạn học nữ này có phần rất ngây thơ và thuần khiết. So với những nữ sinh khác thì ở chung dễ thở hơn rất nhiều. "Thăm ban?" Kỷ Vi cảm giác như mình đang làm hai việc, một bên chép lại đáp án câu hỏi bài tập, một bên rất muốn đem bìa tạp chí kia xé nát. "Đúng vậy, thăm ban, chính là đi xem anh ấy đóng phim." "Có thể chứ?" Kỷ Vi quay đầu lại nhìn cô bạn. Liêu Mân cười ha ha, "Đương nhiên có thể." Tiếp theo cô bạn chọc chọc gương mặt trên bìa tạp chí, nói thêm "Lâm Trứ nhà bọn mình sao lại hấp dẫn những cô gái nhỏ đi lạc thế nhỉ." Kỷ Vi trong lòng trề môi. Anh ấy mới không phải là của nhà các cậu. Nhưng cô chỉ dám ở trong lòng nói ra câu đó, cúi đầu tiếp tục chép đáp án, rốt cuộc cũng chép kịp cho đến khi tổ trưởng đến thu bài tập, sau khi nộp bài, Kỷ Vi lại lần nữa cảm ơn Liêu Mân, Liêu Mân xua tay ý bảo không có gì, số lần nói chuyện của hai người so với lần trước đã nhiều hơn gấp đôi. Từ sau ngày đó, Liêu Mân thích tìm Kỷ Vi nói chuyện phiếm. Đại khái bởi vì hai người có tham gia chung một cộng đồng hâm mộ thần tượng, nhanh chóng kéo gần khoảng cách hơn. Thế là Kỷ Vi mơ mơ màng màng trở thành bạn bè tốt của Liêu Mân. Kỷ Vi "???" Rất nhanh đã tan học, Kỷ Vi cúi đầu nhắn tin wechat với Lâm lão gia. Kỷ Vi 【○д○】 Lâm Chấn 【⊙o⊙? 】 Kỷ Vi 【 Ông ơi, Trứ Nhi đang ở nhà sao? 】 Lâm Chấn 【 Không có. 】 Tâm tình Kỷ Vi lập tức chùng xuống, chờ tiếng chuông vang lên, cô liền thu thập sách vở, động tác cứ chậm rì rì, Liêu Mân ở đằng sau đi lại, ôm cổ cô, "Tiểu Vi Vi, bọn mình định đi uống trà sữa trân châu, cậu muốn đi cùng không?" "Không được, mình phải về nhà ăn cơm." Kỷ Vi để mặc Liêu Mân bá cổ cô, đeo balo lên muốn đi ra ngoài, Liêu Mân với theo nói "Tiểu bảo bảo, cậu thật ngoan đó nha." "Đúng vậy, đúng vậy." Kỷ Vi quay đầu, lè lưỡi trêu Liêu Mân. Liêu Mân "......" Má ơi, đáng yêu quá đi. Hai người ngồi cùng bàn với nhau mới hơn một tháng, đây là lần đầu tiên Liêu Mân phát hiện ra sự đáng yêu của cô bạn mới chuyển đến này. Kỷ Vi tạm biệt Liêu Mân, nâng balo đi ra phía ngoài trường, đứng trước cửa xe chính là chú Lưu. Triệu Cẩn Sinh cùng hai nam sinh khác đi đằng sau nhìn thấy Tiểu Vi Vi lên xe, Chu Mục xoa đầu tóc, nói "Điều kiện nhà Kỷ Vi đúng là không tồi nha." Triệu Cẩn Sinh đã sớm nhận ra Kỷ Vi, nhưng cậu vẫn có chút ngại, cậu quay qua hỏi Liêu Mân, "Cậu với Kỷ Vi có thêm wechat nhau không?" "Vẫn chưa nữa." Liêu Mân buông tay. Tâm tình Triệu Cẩn Sinh nghẹn lại. Từ đầu Triệu Cẩn Sinh đã trộm thêm wechat Kỷ Vi, nhưng không rõ là Kỷ Vi thật sự không biết hay không thấy, tới giờ vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu, thật xấu hổ quá. ...... Trở về Lâm gia, không thấy được chiếc xe màu đen kia của Lâm Trứ, thật ra chiếc xe Hummer của anh đó giờ vẫn hay để đây, nhưng sáng nay vì chở cô đi học nên đã lấy ra đến giờ vẫn chưa thấy về. Dì Trần nhìn thấy Kỷ Vi đi vào liền gọi cô "Vi Vi, lại đây cùng dì làm bánh tart trứng nào." Kỷ Vi 'dạ' một tiếng, tiến vào phòng bếp giúp dì Trần, dì Trần luôn muốn cô bé này sớm có thể hòa nhập vào Lâm gia, vừa làm bánh vừa cùng cô nói chuyện phiếm, "Công tác của Lâm Trứ có chút vội, chờ con có thời gian, con có thể đến công ty cậu ấy nhìn xem thế nào." "Dạ được, con còn có thể đi thăm ban đúng không ạ?" Kỷ Vi dùng ngón tay chạm vào đường trắng, đưa lên miệng ăn, dì Trần cười nói, "Đương nhiên có thể." Dì Trần lại hỏi "Sau này Vi Vi muốn làm gì?" Cô nhóc hiện nay mới chỉ mười bảy tuổi, thân hình cao gầy, làn da cũng rất trắng, dưỡng da thật tốt. Kỷ Vi lắc đầu "Con vẫn chưa biết ạ." "Không sao cả, từ từ suy nghĩ, vẫn còn hai năm nữa đấy." "Dạ." Đến giờ cơm chiều, Kỷ Vi đi lên lầu giúp Lâm lão gia ăn, trong phòng Lâm lão gia lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc trung y, ông muốn ăn bánh tart trứng, Kỷ Vi không cho, lông mày Lâm lão gia liền dựng thẳng lên, nhìn có chút dữ dằn. Kỷ Vi bẻ lén một phần nhỏ cho ông thì bị dì Trần thấy được, dì liền gõ nhẹ lên đầu Kỷ Vi. Kỷ Vi le lưỡi, trốn sang một bên. Sau khi ăn cơm xong, dọn dẹp nhà cửa hoàn tất, Kỷ Vi ngồi vào bàn, nhìn đống bài tập cảm thấy thật khó khăn. Dì Trần đi qua bên cạnh cô, nhìn một cái, hơi thở dài. Kỷ Vi nằm bò một hồi, lại cầm lấy di động chơi. Nhắn tin wechat cho Lâm Trứ 【 Tối nay anh không về hả? 】 Lâm Trứ không trả lời, Kỷ Vi tiếp tục chơi di động, cô biết anh rất bận, không về cũng không có biện pháp nào khác. Một lát sau, Kỷ Vi có chút buồn ngủ, cô quay đầu cầm lấy điều khiển từ xa, chuẩn bị mở phim xem, vừa lúc tìm thấy phim "Đại Thoại Tây Du 2", cô ngồi trên thảm, tay chống vào sô pha xem phim. Rất nhanh, hình ảnh xuất hiện, Đường Tăng giảng thuyết, Đại Thánh kiêu ngạo, Tử Hà xinh đẹp, Kỷ Vi nhìn một lúc, rất nhanh liền chảy nước mắt. Ngoài cửa truyền đến tiếng xe, theo phản xạ Kỷ Vi liền đứng dậy, đi nhanh về phía cửa, cô nhìn thấy Lâm Trứ mặt áo sơ mi đen từ trong xe bước xuống, bên ngoài có chút lạnh, Lâm Trứ lấy điếu thuốc trong miệng ra rồi dập tắt, đi lên bậc thang, đến gần mới phát hiện hốc mắt cô gái nhỏ đầy nước. . truyen bac chien"Sao lại khóc?" Kỷ Vi duỗi tay bắt lấy ống tay áo của anh, ngẩng đầu nói "Anh làm anh hùng tái thế của em được không?" Lâm Trứ "......" Thư ký ở phía sau "......" "Được không ạ?" vẻ mặt Kỷ Vi đáng thương, đầu ngón tay Lâm Trứ lau đi những giọt nước mắt vương trên má cô, thấp giọng nói "Được". Kỷ Vi "Vậy anh ôm em vào đi, em lạnh quá." Lâm Trứ "Tự mình đi." Kỷ Vi hất đôi dép lê qua bên cạnh, "Em không đi, em không có mang dép." Nhìn thấy bộ dạng trắng trợn này, Lâm Trứ híp mắt, cúi đầu nhìn cô nhóc, trong đầu lại vang lên lời nói lúc sáng thầy Cao nói với anh. "Trong lớp Kỷ Vi có chút cô đơn, tính cách cô bé không tệ, chính là luôn có bộ dạng ngây thơ, điều đó làm cho người nhìn rất xót thương. Tôi đã làm theo lời cậu nói, nhưng thành tích của Kỷ Vi vẫn trược dốc, hình như vẫn chưa quen phương thức dạy học ở bên này, cô bé nghe giảng không hiểu cũng không đi hỏi lại giáo viên....." Kỷ Vi duỗi tay, bày ra một bộ dạng đang cầu xin. Lâm Trứ không đáp ứng lời nói của cô, nhíu mày đi ngang qua bên cạnh cô, Kỷ Vi nghiêng đầu nhìn anh, một giây sau, Lâm Trứ khom lưng, bế ngang cô lên, ngữ khí lạnh lẽo, "Bài tập sao rồi?" Kỷ Vi "!!" Tâm trạng vui sướng vì được ôm nhanh chóng bị dập tắt. "Anh nhìn em làm." Lâm Trứ ôm người đi đến sô pha. Bên ngoài cửa. Thư ký Chiêm Vũ nhướng mày nhìn đôi dép lê màu hồng nhạt bị vứt cạnh cửa, sờ mũi cười một cái, khom lưng lên xe, ở trong xe, anh ta lấy điện thoại ra, đăng nhập vào wechat. 【 Phòng làm việc của Lâm Trứ 36 】 Chiêm Vũ 【 Còn nhớ cô bé năm ngoái Lâm tổng đưa về không? 】 Trợ lý A Mạo 【 Nhớ chứ nhớ chứ, đó là do tôi đi đón đó. Có chuyện gì sao? Đó là con gái ngoài giá thú của nam thần sao? 】 Người đại diện Thần ca 【 A Mạo, cậu muốn chết rồi đúng không?. 】 Chiêm vũ 【 Tất nhiên không phải con ngoài giá thú, ý của tôi là, chắc chỉ có cô bé mới là khắc tinh của Lâm tổng thôi. 】 Trợ lý A Mạo 【 Thật đáng sợ! Đúng vậy không? 】 Ban truyền thông 【 Đờ mờ???? 】 Ban truyền thông 【 Tôi muốn đi gặp cô bé kia.... Lần trước nghe A Mạo nói tôi cũng chưa từng gặp qua. 】 Trong nhóm chat cứ ríu rít, wechat của Lâm Trứ lại tắt âm, đương nhiên không thể nghe được, anh đặt Kỷ Vi xuống, đưa tay lật sách bài tập của cô. Thần sắc nhàn nhạt, cứ lật từng tờ một. Kỷ Vi ngồi ở trên sô pha, chép miệng, một câu cũng không nói được. Lâm Trứ quay đầu nhìn cô nhóc, hốc mắt cô vẫn còn nước mắt, con ngươi như được rửa qua một lần, sạch sẽ tinh khôi. "Không tính làm à?" Kỷ Vi duỗi tay, cầm lấy điều khiển từ xa bên kia, tắt bộ phim còn đang coi dở, bĩu môi lắc đầu. "Anh mời gia sư cho em." Giọng nói người đàn ông trầm thấp, lại có phần lạnh nhạt. Kỷ Vi "Anh không tự mình dạy em được sao?" "Anh không rảnh." Kỷ Vi "......." Hừ. Lâm Trứ không phản ứng, mặt mày vẫn nhàn nhạt, "Thứ bảy này anh mời gia sư đến dạy cho em, bù lại kiến thức." "Như thế phiền người khác quá." Kỷ Vi nắm lấy tay áo của anh, nói "Anh trở về nhiều một chút, dạy cho em." Lâm Trứ nhìn tay cô, nhẹ nhàng động một cái, ngón tay cô đã buông ra, anh nói "Làm bài tập ngày mai đi." "Em làm một mình hả?" "Anh ở đây." Câu nói "anh ở đây" làm Kỷ Vi nở nụ cười, cô trượt xuống thảm, lấy bút ra, bắt đầu nằm bò viết, Lâm Trứ kéo cổ áo, đi lên lầu, ôm máy tính xuống, ngồi trên sô pha, bắt đầu xem văn kiện. Kỷ Vi cắn đầu bút, liếc anh một cái, sau đó cười tủm tỉm, cúi đầu. "Trứ Nhi...." Làm một lúc, Kỷ Vi dùng bút chọc anh, Lâm Trứ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhàn nhạt nhìn cô, Kỷ Vi cười chỉ vào một chỗ, "Không biết làm, chỉ em đi." Lâm Trứ hơi cúi người nhìn xuống, sườn mặt của người đàn ông này vẫn mang theo nét lạnh lùng, Kỷ Vi cười ngọt ngào. Anh lấy bút, viết vài câu trên vở, một hàng công thức xuất hiện, một lát sau, anh gõ gõ trên máy tính. Lâm Trứ 【 Bài này, giải như thế đúng không? 】 Trương Việt 【 Gì đây?? 】 Trương Việt 【 Lâm tổng quay lại đọc sách bài tập rồi hả? Ha ha ha ha ha ha ha. 】 Lâm Trứ 【 Không phải cậu vừa mới tốt nghiệp sao? Là sinh viên. 】 Trương Việt 【 Ừa, đúng vậy. 】 ......
A Mạo vừa mới đưa mắt nhìn vào trong, chưa kịp thấy gì thì Lâm Trứ đã lui về sau một bước rồi đóng cửa lại, 'cạch' một tiếng vang lên, A Mạo chỉ còn nhìn thấy cánh ta sững người một lúc, sau đó đưa tay lên gõ cửa "Lâm tổng, ăn sáng thôi ạ."Lâm Trứ không đáp lời A Mạo, anh đi đến mép giường, khom lưng hôn lên trán Kỷ Vi một cái, nói "Đi rửa mặt, thay đồ rồi ra ăn sáng."Kỷ Vi ôm chăn, mơ màng gật đầu, làn da cô trắng nõn, lại có phần mềm mại, quấn người trong chăn, nhìn qua có phần dễ thương lại có phần xinh che miệng ngáp, nhích người muốn xuống giường, Lâm Trứ đã đưa tay ra bế hẳn cô lên, Kỷ Vi vội vàng lấy tay đang che miệng ôm cổ anh, tay anh đỡ mông cô, giống hệt như tư thế ôm trong sân bay, Kỷ Vi dựa vào vai anh, nghe được từng tiếng thở của Vi vung vẩy đôi chân dài, "Em tự đi được mà.""Đi đến khi nào?" Lâm Trứ hỏi lại, áo ngủ của cô nhóc rất mềm mại, ôm vào thực sự thoải mái, anh nhịn không được ôm càng chặt Vi nằm bò ra lắc đầu, cô vẫn còn có chút mơ vào phòng tắm, Kỷ Vi đột nhiên cất tiếng hỏi "Nét mặt vừa rồi của A Mạo là sao vậy ạ? Hồi nãy anh ấy có nhìn vào phòng, giống như đang lo lắng gì đó ấy."Bước chân Lâm Trứ hơi khựng lại, ngữ khí lạnh lùng "Đừng để ý đến cậu ta.""Anh ấy sao vậy ạ?" Kỷ Vi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt kia của A Mạo, lại hỏi nhiên Lâm Trứ sẽ không trả lời cô, ôm cô đi vào phòng tắm, khom lưng buông tay ra, Kỷ Vi duỗi chân tiếp đất, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông vạt anh vẫn chưa thắt xong, rũ xuống hai bên, da thịt thấp Vi nhịn không được nắm lấy cà vạt anh, túm Trứ khom lưng xuống theo bản năng, "Hửm?"Kỷ Vi nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, dừng một lát rồi lại cười lắc đầu, sau đó đẩy anh ra, "Anh ra ngoài đi."Lâm Trứ bị cô nhóc túm lấy cà vạt, sau lại bị ghét bỏ đẩy ra, đôi mắt anh híp lại, không nói gì đưa tay chạm vào eo cô, nhẹ nhàng xoa, Kỷ Vi hoảng hồn, mặt đỏ lên, Lâm Trứ khẽ cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa nhà tắm. Bên trong chỉ còn một mình Kỷ Vi, mặt vẫn còn đỏ, không nhúc biết có phải do quá mệt hay không mà cô ngủ rất sâu, cũng không hề đi tiểu đêm, cảm thấy xung quanh mình chỉ toàn hơi thở của anh, điều đó khiến cô rất an tâm. Lúc sáng có tỉnh lại một chút, cô vẫn là nằm nghiêng, còn anh thì ôm eo cô từ phía sau, đôi mắt cô cứ chớp chớp muốn mở ra nhưng cuối cùng lại không đủ động lực, lại thiếp đi tỉnh lại lần nữa Lâm Trứ đã ăn mặc chỉnh tề, một đêm chung giường cứ như thế qua trong phòng tắm tưởng đông tưởng tây, ngây ngốc đỏ mặt, sau cùng mới chậm chạp đánh răng rửa mặt đi ra. Trong phòng không có ai, chỉ có phía sau cánh cửa khép hờ truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, Kỷ Vi mở vali, chọn một cái váy màu xanh nhạt bó eo, đi vào phòng tắm thay, tiếp theo thuận tay cột một kiểu tóc thoải mái, tô son gái ở trong gương liền trở nên cực kỳ xinh chỉ đánh một lớp trang điểm mỏng trên mặt mà về phía cửa đưa tay mở ra, ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong phòng, Kỷ Vi có phần không thích ứng, đưa tay lên nheo mắt, cô thấy chuyên viên trang điểm đang giúp Lâm Trứ thắt cà vạt, Kỷ Vi bĩu môi, vừa nhìn vừa đi đến sô pha ngồi phịch Mạo thấy Kỷ Vi đi ra thì bước tới đưa bữa sáng cho cô, gọi "Tiểu tiên nữ..."Kỷ Vi ngửi được mùi thơm thì cúi đầu nhìn."Ăn sáng đi nào." A Mạo cẩn thẩn quan sát Kỷ Vi, muốn từ cô kiểm tra xem có chỗ nào bất đồng hôm qua hay không, Kỷ Vi cười với A Mạo, "Cảm ơn anh, A Mạo."Sau đó không hề nhìn Lâm Trứ và chuyên viên trang điểm nữa, cúi đầu lấy đũa ăn bao chiên ở thành phố biển này không tệ, kết hợp với sữa đậu nành càng làm tăng hơn hương vị, Kỷ Vi ăn vài cái, lại uống thêm sữa đậu nành, một lát sau đã no. Bên này cô ăn sắp xong thì Lâm Trứ cũng đã hoàn tất, anh cũng không trang điểm, chỉ cần chỉnh lại tóc và lông mày là son môi anh cũng không viên trang điểm rất nhanh đã thu xếp xong, nhìn thấy Kỷ Vi thì cười hỏi "Vi Vi có muốn trang điểm không?"Kỷ Vi lau phần sữa dính nơi khóe môi, nhìn qua lắc đầu "Không cần ạ."A Mạo cười nói "Tiểu tiên nữ cứ như vậy cũng rất đẹp rồi."Cậu ta vừa mới khen xong thì Lâm Trứ cũng thong thả bước qua, A Mạo cứng họng, nụ cười dần tắt, Lâm Trứ đi về phía bên này, đưa tay kéo Kỷ Vi qua, cúi đầu hỏi "Ăn no chưa?"Kỷ Vi gật đầu "Dạ, no rồi ạ."Tầm mắt của cô lại dừng trên cà vạt của viên trang điểm thắt cà vạt rất đẹp, Lâm Trứ nhìn theo ánh mắt cô, một lúc sau anh lấy tay cầm cà vạt, để sát vào người cô "Em làm được như vậy không?"Kỷ Vi sửng sốt, lắc đầu "Không làm được ạ.""Vậy phải học." Giọng nói của Lâm Trứ vẫn lạnh đạm, giống y như ngữ khí lúc khuyên cô học tập cho tốt, Kỷ Vi 'ừm' một tiếng, nói "Vậy giờ em học.""Không còn kịp rồi, buổi tối được không?""Dạ được."Hai người đứng rất gần nhau, Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô nhóc, cô nhóc lại ngẩng đầu đáp lời, đến lúc này thì A Mạo và nhân viên trang điểm cũng ngửi được mùi thức ăn cho chó bay trong không khí, cậu ta vội nhìn đồng hồ "Lâm tổng, đến giờ xuất phát rồi.""Ừm." Lâm Trứ trả lời, ôm eo Kỷ Vi đi về phía Mạo ở phía sau nhìn nhìn, có chút lo lắng, "Lâm tổng, cái này....hình như anh phải giữ khoảng cách đó?"Lâm Trứ không đáp, mở cửa trực tiếp đi ra ngoài, đã bước qua cánh cửa này cũng có nghĩa là muốn công khai, Kỷ Vi tùy ý anh ôm, đi đến thang Mạo và nhân viên trang điểm đi theo phía sau, cũng vội vàng vào thang máy. Mặt ngoài A Mạo cười cười nhưng trong lòng lại hoảng sợ kêu trời ơi, sau đó cúi đầu nhắn wechat cho Lệ Mạo 【 Bọn anh tới chưa? 】Lệ Thần 【 Tới rồi tới rồi, xuống chưa? 】A Mạo 【 Ông trời ơi, Lâm tổng ngang nhiên ôm eo tiểu tiên nữ xuống lầu kìa, hoàn toàn không có ý tránh gì cả, làm lớn vậy có phải muốn công khai không đây? 】Lệ Thần 【 Lâm tổng không phải là dạng người muốn che che dấu dấu đâu!!! Tôi đã sớm biết rồi!! 】A Mạo 【...... Tiểu tiên nữ hồi tối hôm qua còn ngủ chung với Lâm tổng đó!!! 】Lệ Thần 【...... Không phải ngủ sô pha mà cùng giường hả? 】A Mạo 【 Tất nhiên là không rồiiiii, chính là chung phòng chung giường đó! 】Lệ Thần 【...... Bình tĩnh. 】Lệ Thần 【 Buổi sáng đã có tin tức, chắc thấy hình ảnh hôm qua ở sân bay thì người ta cũng đã đoán ra rồi. Để tôi chuẩn bị các mối quan hệ xã hội trước đã. 】A Mạo 【 Thật đáng sợ, hu hu hu. 】Từ tầng cao nhất xuống lầu một, A Mạo mới cất điện thoại vào, cùng đi phía sau với nhân viên trang điểm, Lâm Trứ không ôm Kỷ Vi nữa mà đổi thành nắm sạn này có không ít nghệ sĩ ở, sáng sớm hôm nay đều phải đi đến nơi tổ chức liên hoan phim, ngoại trừ thang máy Lâm Trứ dùng, những thang còn lại có không ít người đi xuống, tất cả đều là những người trong vòng. Năm nay Hà Hoài đến tham dự một mình, Triệu Tiểu Ai đang mang thai, ở nhà nghỉ ta mặc áo sơmi trắng, từ thang máy đi ra nhìn thấy Lâm Trứ thì kêu lên "Lâm tổng."Lâm Trứ nắm tay Kỷ Vi dừng lại, Hà Hoài nhanh chóng đi đên, bên cạnh là đoàn đội của mình, anh ta nhìn Kỷ Vi, cặp mắt đào hoa lập tức sáng lên, "Tối hôm qua sau khi nghe tin xong tôi liền suy nghĩ, không ngờ anh thật sự dẫn theo Vi Vi."Kỷ Vi cũng biết Hà Hoài, phía trước đã từng gặp qua, cô thẹn thùng cười chào anh ta "Xin chào Hà lão sư.""Ai, tiểu mỹ nữ, đừng... Ách... Hửm?" Hà Hoài cười sáng lạn, đang muốn tiếp tục nói chuyện thì tầm mắt dừng lại trên cánh tay Lâm Trứ nắm lấy tay cô nhóc, gì đây, gì đây???Hà Hoài cười gượng, "Ừm? Cái này..?"Thật ra không chỉ mình Hà Hoài thắc mắc, ở đại sảnh cũng có không ít người đang muốn đi lên chào hỏi Lâm Trứ cũng dừng mắt tại cái nắm tay Trứ nói "Đi một mình?"Hà Hoài xấu hổ "....Đúng vậy."Ánh mắt tiếp tục nhìn về hai bàn tay đang nắm nhau đó...Lâm Trứ buông tay Kỷ Vi ra, sửa lại thành ôm eo cô, đi về phía trước, đôi mắt Hà Hoài chợt lóe sáng, nhìn A Mạo hì hì hai tiếng, vội vàng tiến lên đằng Hoài "......" Anh ta nhìn những nghệ sĩ ở xung quanh, có người vẻ mặt mờ mịt, có người lại hiểu gần đến cửa thì Hà Hoài nhanh chân đi lên, nói "Lâm tổng, anh...anh có phải nên rời khỏi hội ba mẹ bỉm sữa rồi không?"Anh đây đâu phải nuôi con gái, anh đây là đang nuôi vợ trước còn hỏi chuyện con gái đến kỳ phản nghịch thì phải làm sao nữa chứ....Mất công bọn họ truyền dạy nhiệt tình cho anh....Vốn dĩ Kỷ Vi có chút không thoải mái, cô đâu biết ở dưới sảnh nhiều người như vậy, vừa bước ra khỏi thang máy thì dường như ánh mắt của mọi người đều nhìn cô và Lâm Trứ chằm chằm, cô chỉ có thể ngơ ngác mà đi theo anh, lúc sau có Hà Hoài tới thì cô mới cảm thấy hơi an tâm, kết quả đi được tới cửa thì nghe câu hỏi của Hà Hoài, Kỷ Vi liền ngẩn nhìn Lâm Trứ đang ở bên cạnh Trứ bình tĩnh đáp "Là Trương Việt hỏi thay tôi."Hà Hoài "Hả? Phải không đó?""Ha ha ha...." Hà Hoài cười rộ lên, lại nhìn Kỷ Vi nhiều một chút, Kỷ Vi cười cười với anh ta, Lệ Thần vội mở cửa xe, Lâm Trứ ôm Kỷ Vi bước lên, vào được ghế thì cô liền thở phào một hơi, Lâm Trứ ngồi sát bên cô, Lệ Thần nhanh chóng đóng hết tầm mắt bên ngoài của mọi Hoài không vội đi, anh ta túm lấy cổ áo A Mạo, A Mạo run rẩy, hì hì cười "Hà lão sư, tôi phải lên ghế phụ ngồi rồi."Hà Hoài híp mắt "Nói, có phải ông chủ của các cậu đang yêu đương hay không?"A Mạo "Không thể nào, không thể nào."Hà Hoài dựng ngón cái thẳng lên "Vẫn là ông chủ các cậu lợi hại."Nuôi cô nhóc làm vợ luôn Mạo cười cười, nhanh chóng thoát ra, đi lên ghế ta biết những tin tức kế tiếp sẽ khiến đoàn đội không được yên khởi động, họ là những người đầu tiên đi khá sớm, những người khác dường như rất tôn kính Lâm Trứ, phải đợi anh lên xe, nhìn theo bóng chiếc xe dần xa rồi mới bước lên xe của xe bảo mẫu màu đen đi về phía khu tổ chức, thành phố biển này sáng nay có tình trạng kẹt xe, Kỷ Vi ở trong xe uống nước, sau đó nhìn Lâm đang xem điện Vi híp mắt, đột nhiên đè tay xuống đầu gối anh, Lâm Trứ không cản, lấy ngón tay bấm nút điện thoại, màn hình nhanh chóng tối Vi đưa đầu nhìn anh, một giây sau, giọng nói mềm mại của cô nhóc vang lên "Ba ơi?"Lệ Thần trượt tay lái...xém nữa đã đâm vào đuôi xe đằng trước.
Nội dung truyện Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế tuy hơi đơn điệu nhưng bù lại giọng văn nhẹ nhàng, văn phong mạch lạc tạo cho truyện có màu sắc riêng. Tác giả Bán Tiệt Bạch Thái mô tả quá trình hai người đến với nhau rất nhẹ nhàng, không sóng gió. Ngoài cặp đôi chính các nhân vật phụ khác trong truyện ngôn tình cũng rất dễ thương. Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế – Bộ Truyện Full 75 Chương tiểu tiên nữ của lâm ảnh đế Văn án Năm 16 tuổi, cô đến bên anh, anh bận nhiều việc…xử lý nội vụ công ty, vội vàng đi đóng phim, nhưng vẫn không quên kiểm tra bài tập của cô. Một người mạnh miệng như cô bày ra vẻ mặt đầy nước mắt, lôi kéo hỏi anh “Anh làm anh hùng tái thế của em được không?” Anh lau đi nước mắt của cô, nói “Được.” Năm 19 tuổi, cô thi đại học, anh tự mình bay từ nước ngoài về, đêm đó, giới truyền thông tò mò tại sao Lâm ảnh đế không tham dự, ngày hôm sau liền có truyền thông chụp được, anh xách theo một chiếc valy màu hồng, đưa cô gái của anh đến trường đại học, gây ra bùng nổ tin tức. Năm cô 20 tuổi, trong nhà buộc anh kết hôn, anh nói phải chiếu cố cô cho tốt, vì thế từ chối rất nhiều thiên kim hào môn. Năm cô 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, anh dưỡng cô thành cô dâu của mình, anh là nam thần của vô số người nhưng lại là chồng của một mình cô. Mời các bạn đọc tại đường dẫn
Động tác le lưỡi mười phần khiêu khích, Lâm Trứ sao có thể nhìn không hiểu chứ, anh đứng lại không tiến lên thêm nữa, cứ đứng đó đút tay vào túi quần, trên mặt vẫn là nét nhàn nhạt nhìn Kỷ Vi theo Lục Lâm vào sàn Vi ngàn lần không thể ngờ anh sẽ không lên giành người, cô sửng sốt, cả người đã được dẫn vào trung tâm, trên đầu là ánh đèn pha lê lập lờ, Lục Lâm nhìn cô nhóc trước mặt mà tin đập rất nhanh, Kỷ Vi nào có tâm tư quản Lục Lâm nữa, cô cứ nhìn về phía Lâm Trứ, trong tay anh đang cầm ly rượu, thong thả ung dung nhấp từng Vi “……”Biến biến sàn nhảy không có nhiều người lắm, cùng lắm chỉ có bảy tám đôi, đa số mọi người đều ở ngoài vòng để nói chuyện phiếm, uống rượu, vì thế Kỷ Vi đứng ở trung tâm đón nhận ánh mắt của rất nhiều ít người hâm mộ Lục Lâm, không ngờ có thể mời được cô nhóc nhà Lâm tổng, hơn nữa còn có thể dẫn cô vào sàn Vi chưa từng học khiêu vũ, cô hoàn toàn dẫm vào chân Lục Lâm, bản thân Lục Lâm khiêu vũ cũng không rành, nên sau khi bị cô dẫm lên vài lần liền có chút xấu hổ, cúi đầu cố gắng tránh giày cao gót của cô ra. Có vài người xem bên ngoài cười khẽ, sau đó còn nhìn về phía Lâm Trứ dựa vào bàn bên cạnh, nhấp một ngụm rượu, mặt mày lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn ra được gương mặt mới vừa trầm xuống khi người khác thấy thế thì cười cười với nhiên, đây đều là những nụ cười thiện ý, đối với Lâm Trứ bọn họ cũng có chút kính sợ, phàm là những chuyện có thể hợp tác với Lâm Trứ thì đều là chuyện tốt, huống chi đây là cô nhóc chính miệng Lâm Trứ đã thừa nhận, cho nên họ đều xem Kỷ Vi giống như người nhà mình, khi nhìn thấy cô dẫm phải chân Lục Lâm thì vẻ mặt của mọi người đều là nụ cười của bậc làm cha làm lòng Kỷ Vi bực bội, nhưng càng nén lại thì càng tức hơn, dẫm chân Lục Lâm có chút nghiêm Lâm bị cô dẫm cũng có một chút nản lòng, nhưng nhạc vẫn chưa dừng lại, cậu ta cũng không dám rời đi, chỉ cố gắng nghĩ rằng đây là gánh nặng ngọt một lần nữa dẫm phải chân Lục Lâm, lần này thật sự rất mạnh, Lục Lâm không nhịn được phải hít một hơi sâu, Kỷ Vi nghe được thì luống cuống, ngẩng đầu nhìn Lục Lâm, giọng nói có chút ủy khuất “Xin lỗi anh.”“Không.. Không có việc gì.” Lục Lâm âm thầm hít sâu, lấy lại tinh thần mỉm cười với Kỷ thực tế ngón chân của cậu ta đang rất đau.“Nếu không, chúng ta ra ngoài được không?” Kỷ Vi đề nghị, cô ngàn lần vạn lần cũng không nên vì quá xúc động mà theo Lục Lâm vào khiêu vũ.“Không sao đâu, khi nào nhạc ngừng thì chúng ta ra ngoài. Không có việc gì, em…em cẩn thận một chút là được.” Cuối cùng vẫn là không nhịn được, Lục Lâm khẽ nhắc nhở Kỷ Vi “ừm” một tiếng, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn Lâm Trứ đang ở ngoài sàn lúc này bên cạnh anh là một thân hình màu đỏ rực, Kỷ Vi cắn môi dưới, lửa giận lại bốc lên sắp đến đỉnh điểm. Đúng lúc này Lâm Trứ đặt ly rượu xuống, tháo cà vạt ra đưa cho A Mạo đang đứng kế bên, A Mạo sửng sốt nhận lấy, “Lâm tổng? Nhịn không được nữa sao?”Ngữ khí của cậu ta có ý trêu Trứ không đáp, mở hai nút áo sơmi, đi vào sàn xuất hiện làm mọi người rất ngạc nhiên, ai nấy gần như là nín thở. Buổi tiệc năm ngoái Lâm Trứ chỉ tham dự có ba mươi phút, lên sân khấu phát biểu vài lời với mọi người, đọc xong bài diễn văn thì anh cũng rời đi luôn, chưa hề dẫn theo bạn gái, cũng không cùng ai khiêu vũ. Cuộc sống của anh tựa như một vị thần, vô dục vô nay…anh lại bước chân vào sàn cả mọi người đều sợ ngây người phụ nữ xung quanh ai nấy đều viết rõ chữ hưng phấn lên gương mặt, trong lòng lại dấy lên sự ngo ngoe, rục Trứ tiến vào sàn nhảy nhưng không mời bất cứ một ai, trực tiếp đi đến chỗ Kỷ Vi và Lục Lâm, đúng lúc đến thì Lục Lâm dẫn Kỷ Vi xoay một đó liền đối diện với Lâm Lâm sửng sốt, cất một tiếng gọi “Lâm tổng”.Lâm Trứ nhàn nhạt nói “Đem người giao cho tôi.”Lục Lâm phản ứng lại, nhìn về Kỷ Vi đang đứng trước mặt mình, Lâm Trứ nói cậu ta nào không dám nghe, vội vàng buông tay, Kỷ Vi hô nhỏ một tiếng, tay Lâm Trứ ở bên cạnh vừa hay ôm eo cô lại, xoay người một cái, Kỷ Vi biến thành đứng trong lòng ngực anh. Trong lòng Kỷ Vi vẫn còn đang tức giận, giãy giụa hai Trứ từ trên cao nhìn xuống, cánh tay càng siết chặt, Kỷ Vi càng bị nhốt chặt vào lòng ngực anh tay to của anh đặt lên eo Kỷ Vi, trên phần mông một chút, tựa như có một ngọn lửa nóng rực đang dán lên eo anh thấp xuống “Đừng nhúc nhích.”Kỷ Vi thở phì phì, ngẩng đầu trừng anh “Anh tới cũng đúng lúc lắm, lát nữa em mà có đạp trúng anh thì anh cũng đừng la.”Lâm Trứ nhướng mày “Em thử xem.”Kỷ Vi nghiến răng, bắt đầu nâng chân, tựa như cố tình đạp vào giày của anh, mỗi một lần đều dùng sức nhưng anh đều tránh được, Lâm Trứ đỡ cô xoay người, chân váy đuôi cá xinh đẹp của cô theo âm nhạc bay lên, ngẫu nhiên sẽ tung làn váy lên không trung một chút, điều đó là đôi chân trắng dài như ngọc khẽ lộ người đàn ông thì thoải mái cởi hai cúc áo sơmi, thần sắc vẫn lạnh nhạt, có chút hoang dã, vững vàng dẫn Kỷ Vi nhảy một điệu, cứ nhốt cô trong lòng ngực mình, nhìn nét đẹp của đó Kỷ Vi còn nhảy khá lung tung chưa bắt được giờ, nhờ khiêu vũ với Lâm Trứ mà Kỷ Vi hiển nhiên trở thành một khung cảnh đẹp đẽ khó nhiên so với Lục Lâm thì đây chính là hai cấp bậc khác nhau, ở bên ngoài Lục Lâm thấy vậy thì ngượng ngùng, như có như không trốn tránh ánh nhìn của những người sân, hình ảnh Lâm Trứ ôm Kỷ Vi khiêu vũ làm người xem không nỡ dời dĩ Kỷ Vi đang tức anh muốn chết, giãy giụa không có kết quả, hơn nữa còn bị dẫn đi khiêu vũ một hồi lâu, quanh thân cô bây giờ chỉ toàn hương vị mát lạnh của luôn có loại hương vị khiến người khác trầm Trứ cúi đầu nhìn nhiên Kỷ Vi chuyển tầm mắt, cô mới không cần để anh nhìn thấy trong mắt mình toàn là sự mê nhảy thêm một vòng, Lâm Trứ nhân cơ hội này mà cúi đầu, đôi môi mỏng dán sát vào lỗ tai cô, nhẹ nhàng thở ra, cả người Kỷ Vi cứng hôn lên lỗ tai cô, giọng trầm xuống “Nhảy không tệ đâu.”Cả mặt, thậm chí là toàn thân Kỷ Vi đều đỏ lên, cô bắt đầu giãy giụa, Lâm Trứ lại càng ôm chặt hơn, không để cô có một động tác vùng vẫy ngày càng dính sát vào cũng sắp dính lên ngực anh mất rồi, vừa đưa mắt lên một chút là đã có thể thấy được xương quai xanh của Vi cắn răng “Anh khốn khiếp.”Lâm Trứ không đáp, chỉ nhìn cô một cái, tiếp tục khiêu ở bên mắt mọi người đều tụ lại trên người Kỷ Vi và Lâm Trứ, Triệu Mẫn nhấp một ngụm rượu, bên cạnh có mấy người bạn quen biết đang nói chuyện, “Này, mọi người có phát hiện ra Lâm tổng ngày càng ôm chặt hơn không?”“Có, đã sớm phát hiện rồi. Hơn nữa anh ta còn cúi đầu mấy lần nữa cơ, mặc dù ánh sáng có hơi mờ nhưng tôi có thể thấy bờ môi của anh ta rất gần lỗ tai của cô nhóc đấy.”“Đúng vậy, thái độ này có chút ái muội nha.”“Không phải giống như chúng ta nghĩ chứ?”Triệu Mẫn híp mắt, nhìn hai người trong sàn nhảy, Lâm Trứ lại cúi đầu, lần này không biết anh nói cái gì mà Kỷ Vi có chút bực bội, còn trừng anh lại tựa như mang theo ý cười, bàn tay to của anh dán sát vào eo Kỷ Vi, còn có xu hướng di chuyển lên trên một chút.“Thấy chưa? Thật sự thực ái muội đấy.”“Không lẽ giống như trên mạng nói sao? Nuôi cô nhóc thành cô dâu của mình.”“Đừng nói bậy!” Triệu Mẫn thu lại ánh nhìn, đột nhiên quay qua nói chuyện với các cô bạn của mình, bọn họ có chút sửng sốt, Triệu Mẫn đặt ly rượu xuống, không biết nhìn cái gì ở đằng xa “Cô bé mới có mười chín tuổi, còn Lâm tổng đã bao nhiêu rồi chứ…”“Kỷ Vi là bạn học của em trai tôi, nếu muốn nói chuyện yêu đương thì cũng nên tìm mấy người như em trai tôi vậy.” Triệu Mẫn bóp eo, toát lên khí thế mười phần cất lời, mấy người bạn nghe vậy cũng cảm thấy bản thân có chút hoang đường, họ cười cười “Cũng đúng, nếu quả thật có gì đó thì cô cũng đâu còn cơ hội.”Triệu Mẫn “a” một tiếng “Tôi cũng còn được đi, không biết những người khác ra sao đâu.”“Ha ha cũng phải.”“Lâm tổng còn phải đi xem mắt nữa mà.”Triệu Mẫn cười cười, không lên tiếng nữa, chỉ là ánh mắt hướng về sàn nhảy, lúc này trong mắt có một chút u vẫn chưa ngừng lại, Kỷ Vi và Lâm Trứ vẫn còn này Kỷ Vi có chút mệt, lúc trước còn dẫm phải chân Lục Lâm, còn bây giờ không dẫm phải, cũng được phần nào hưởng thú vui khi khiêu vũ, nhưng thể lực lại không còn đủ không tự giác thả lỏng người, Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô “Mệt sao?”Kỷ Vi liếm môi không Trứ nhìn động tác của cô, lúc mới vào son môi của cô đã bị anh ăn gần hết, lát sau cô lại tự mình bôi thêm, đó không phải là màu đỏ rực như trước mà lại có chút sắc cam. Anh cất lời “Nếu mệt thì nghỉ thôi.”Vì thế không chờ nhạc dừng thì Lâm Trứ đã ôm cô nhóc đi khỏi sàn người còn lại thấy thế đang định bước lên thì Lâm Trứ đã nghiêng đầu nói với A Mạo “Tôi về trước, còn lại tự các cậu kết thúc đi.”“Được.” A Mạo gật đầu, nhanh chóng đi đến thang máy bấm nút, Lâm Trứ ôm cô nhóc bước vào, thang máy đóng cửa lại, bóng hình của hai người cũng dần khuất sau cánh cửa, bên ngoài chỉ còn chút ánh sáng le Mẫn cũng đi theo đến cửa thang máy, ánh mắt cô ta híp lại, một giây sau cô ta cũng đưa tay bấm thang máy, thừa dịp tất cả mọi người đang phiêu theo điệu nhạc thì nhanh chóng bước vào. Đứng bên trong cô ta ôm lấy tay mình, đưa mắt nhìn số tầng đang giảm dần, rất nhanh đã đến lầu một, Triệu Mẫn bước trên đôi giày cao gót nhanh chóng ra bên về phía cửa nhiên, Lâm Trứ vẫn còn chưa đi, chiếc xe màu đen vẫn còn đậu ngoài cửa, trên ghế lái còn có tài từ góc này nhìn lại, dường như Lâm Trứ đang đè người nào đó vào cửa Mẫn theo bản năng ôm cánh tay, tiến về phía trước hai bước, sau đó cô ta thấy một vạt váy đuôi cá màu đen bay bay trong gió….Lâm Trứ chống một tay lên đầu xe, tựa như có lời muốn tiến gần thêm hai bước nữa, cô ta nhận ra anh không phải đang nói chuyện mà là đang hôn môi người kia, cô nhóc bị anh nhốt lại trong lòng ngực, không thể nhúc nhích. Từ góc độ của cô ta chỉ thấy được cái cằm nhọn của Kỷ Vi, mà Lâm Trứ lại đang nghiêng đầu, sườn mặt cương ngạnh, đầu lưỡi tiến sâu vào khoang miệng cô nhóc túm lấy cổ áo sơmi màu đen, còn chân lại đạp lên giày da đen của Mẫn chôn chân tại sổ xe từ từ hạ xuống, tài xế nghiêng đầu nhìn qua, ông đưa tay vẫy vẫy, ý bảo Triệu Mẫn đi người Triệu Mẫn run lên, xoay người chạy ta không dám sự Lâm Trứ sẽ hôn cô nhóc mới có mười chín tuổi Thành có rất nhiều tiểu thư danh môn đều chờ gả cho anh, ở giới giải trí có hơn một nữa minh tinh muốn trở thành người của Lâm Trứ, chẳng sợ chỉ dính chút mưa móc cũng cam tâm tình đàn ông lãnh khốc, không nói chuyện tình cảm này, anh…anh lại thua trong tay một cô nhóc mới mười chín tuổi ư?Kỷ Vi mạnh bạo lấy chân đá vào đầu gối của Lâm Trứ, Lâm Trứ nhíu mày, tách cô ra, tay vẫn chống trên đầu xe, khóe môi anh có dính chút son màu cam, điều này làm người trước mặt thêm một phần hung ác. Kỷ Vi cất giọng run run “Em…em đã đồng ý với anh sao?”Lâm Trứ nhìn cô, đầu ngón tay đưa lên lau khóe môi, “Rốt cuộc em đang rối rắm chuyện gì?”“Đã mười chín tuổi thì sẽ không có kỳ phản nghịch nữa chứ.”“Anh đi ra.” Kỷ Vi đấm bờ vai của anh, Lâm Trứ để mặc cô tùy ý, một làn gió thổi tới làm vài sợi tóc của anh bay bay, trong đôi mắt thanh tĩnh của anh chỉ có gương mặt đang bực bội của cô nhóc.……………
tiểu tiên nữ của lâm ảnh đế